Dẫn một gái “đinh” từ nhà nghỉ phía sau vì giờ cao điểm cháy hàng, Kim giới thiệu với tôi cô gái tên Mai năm nay 19 tuổi. Gương mặt khả ái, mái tóc cột cao, nước da trắng không son phấn và đôi mắt đen láy cuốn hút, tôi không thấy Mai giống một học sinh phổ thông hơn là gái gọi. Sự hiện diện của Mai thu hút mọi ánh mắt từ những gã đàn ông đang ngồi chờ tới lượt.
Đi qua lối nhỏ dẫn vào phòng số 3, tôi mở cánh cửa gỗ màu cánh gián và bước vào. Căn phòng khép kín rộng khoảng 12m2 được Kim giới thiệu là phòng đã nâng cấp máy lạnh, tivi nhưng lại bốc lên cái mùi nồng nồng khó chịu. Những giọt nước tí tách bắt đầu rơi từ chiếc điều hòa được ấn nút khởi động. Ti vi gắn ở một góc tường cũng được bật lên xèn xẹt dò kênh đá bóng.
Cầm cái điều khiển, tôi nói với Mai “hôm nay chỉ muốn tập trung xem đá bóng vì mới đi đường dài mệt”. Một thoáng ngạc nhiên rồi bình thường trở lại, Mai tỏ ra ngượng ngùng khi lần đầu tiên ngồi xem nghiêm túc một trận đấu bóng đá World Cup.
Các khách hàng ngồi xem WC
Không như nhiều cô gái khác, Mai tỏ ra cởi mở hơn trong những câu chuyện đời thường. Mai không kể lể về hoàn cảnh gia đình hay nguyên nhân tại sao lại về đây làm mà chỉ cho biết quê ở một huyện miền Tây Thanh Hóa.
Mỗi ngày Mai ở trong nhà nghỉ VQ 2 sao ở thị trấn Quất Lâm. Mai cũng cho hay chưa thuộc hết các nhà nghỉ ở đây. Girl ở tại nhà nghỉ không nhiều, chủ yếu dưới dạng nhân viên dọn phòng hoặc lễ tân. Khách đến đây đều đã hiểu rõ nên chỉ cần ra hiệu cho quản lý.
Mỗi 1 đào bình quân một tháng kéo về cho chủ ít nhất 30 triệu tiền đi khách và chưa kể chèo kéo tiền nhà nghỉ hay ăn uống. Tính đơn thuần 4-5 đào đã thu về số tiền trăm triệu đồng cho chủ. Còn riêng với gái gọi thì thu nhập cũng khá, “nhiều chị làm việc khéo léo mỗi tháng bỏ ra 40-50 triệu đồng cho vào tài khoản hoặc gửi về nhà, không tính số tiền dư tiêu sài ở đây”, Mai khoe thu nhập của các đàn chị ở chung với mình.Mai cho hay các ả đào ở trong nhà nghỉ một ngày phục vụ khoảng hơn 10 khách, chủ yếu những khách ở xa tới nghỉ dưỡng dài ngày. Mỗi 1 lần đi khách có giá 300.000 đồng và được chia theo tỷ lệ 6-4 (chủ 60%, nhân viên 40%), dù ít khách hơn so với các ki-ốt ở ngoài nhưng thu nhập lại cao hơn. Ngoài tiền tính theo tỷ lệ lượt khách thì các ả đào ở đây nhận được một khoản tiền bo khá hậu hĩnh.
So với những cô gái vẫy tại các ki-ốt ở đường kè, thu nhập của gái gọi không có chênh lệch quá lớn. “Ở ki-ốt bình dân hơn nhưng lượng khách lại gấp nhiều lần và thường xuyên cháy hàng, thậm chí phải điều động thêm cả các nhà nghỉ xuống. Chỉ có điều, làm ở nhà nghỉ đảm bảo sức khỏe hơn”, Mai kể.
Trận đấu bóng được kết thúc, Mai nhanh chóng rời phòng và lên một chiếc xe chờ sẵn ở trước cửa hàng hải sản số 48 để tiếp tục đi xem bóng đá ở các điểm khác. Nằm trên chiếc võng màu xanh mắc trước hiên, Kim hất hàm ý hỏi Mai thế nào? Tôi gật đầu tỏ ra hài lòng.
Bây giờ, nhà hàng hải sản do Kim quản lý gần như vẫn cháy phòng do khách đặt qua đêm. Chỉ còn 2 phòng trống phục vụ khách lẻ tàu nhanh. Theo Kim, dù khách đặt qua đêm kín nhưng vẫn phải dư 2 phòng tàu nhanh bởi còn trận 2, trận 3 có nhiều khách lẻ. Việc phục vụ khách lẻ không chỉ tăng nguồn thu mà còn giữ mối khách. “Nếu khách đến không được phục vụ sẽ bỏ đi nhà khác, lần sau sẽ không đến đây nữa”, Kim nói..
Dụi khóe mắt chống lại cơn buồn ngủ giữa đêm, Kim với ngược người lại trên chiếc võng, bật mí với tôi, không chỉ thanh niên, đàn ông trung niên mà có nhiều người cao tuổi tới thư giãn ở bãi biển đình đám này. Cách đây vài ngày, có một nhóm 6 gia đình U60 ở Bắc Ninh gồm cả các bà vợ đánh một ô tô ra đây tắm biển và nhậu hải sản. Họ thuê một nhà nghỉ ở phía sau để nghỉ dưỡng tránh ồn từ tiếng sóng vỗ.
“Chập choạng tối, cả đoàn 12 người tắm biển xong, khi các bà về tắm tráng thì một bác U60 đeo kính rất bảnh bước vào lí nhí đặt phòng tàu nhanh. Chỉ vài phút sau, người đàn ông bước ra đặt liền 6 phòng vào giờ giữa khuya”, Kim nói.
Buổi sáng tại quất lâm
Vừa dứt câu chuyện của Kim, đồng hồ điểm gần 2h, những vị khách lẻ vẫn tới đặt phòng tàu nhanh tranh thủ trước giờ bóng lăn trận 2. Những ả đào còn lại tại ki-ốt tiếp tục mở cửa vào xem cùng khách cho tới sáng. Kim bắt đầu được rảnh tay cầm chiếc điện thoại nghe nhạc. Tôi cùng nhóm bạn về phòng đối diện nghỉ khi dãy 10 phòng nhà hàng đã kín cửa xem túc cầu.
Giữa hiệp trận đấu thứ 2, vẫn có tiếng quèn quẹt phát ra từ những đôi dép vọng vào. Tôi thiếp đi trong tiếng í ới của Kim giục những ả đào đang say giấc dậy xem đá bóng cùng khách cho tới khi trời sáng bảnh.
Buổi sáng, dãy nhà hàng hải sản vắng lạ. Không có tiếng xe máy, cũng không có người qua lại, chỉ còn những biển hiệu trơ trơ số đón nắng sớm. Xa xa hướng Đông, biển rút ra hàng trăm mét để lộ triền cát mênh mông. Những ngư dân đánh bắt ngoài khơi về đầy khoang hải sản rao buôn. Chốc chốc, một rồi hai cô gái tóc tai rũ rượi, gương mặt tái xanh trở về nhà tú Dung trên chiếc xe đạp điện sau một đêm dài xem World Cup. Họ vội vàng ăn bữa sáng rồi lao vào phòng ngủ bù không cần biết những gì đang xảy ngoài bờ biển.
Theo Zing